Mãi Khuyết

Tình duyên bạc bẽo phải xa rời
Phận kiếp im lìm giữa biển khơi
Chỉ thấy nàng xuân còn chữ đợi
Nào hay nguyệt lão hết câu mời
Xưa cài nghĩa tỏ đều hai chốn
Trước ủ ân nồng chẵn một nơi
Hạnh phúc dần buông vì bởi lẽ
Đời nay mãi khuyết tại ông trời

Hải Đỗ Tiến

Nhắn Gửi

Nhắn gửi người ơi hãy thật lòng
Xin đừng mượn hứa để rồi xong
Từ đêm đuổi hạ trăng lồng bóng
Mỗi sáng chào Xuân lệ đổ dòng
Bởi mấy ngày đây còn mãi đọng
Cho ngàn buổi ấy vẫn hoài mong
Tình duyên đã trọn tuy rằng mỏng
Hỏi đến giờ nao sẽ động phòng

Hải Đỗ Tiến

Cuộc Đời

NĐT

Trăng tròn lại khuyết chẳng nào ngơi
Sướng khổ buồn hên vẫn chuyện đời
Lão nguyệt hờn duyên hoài chả tới
Nàng hương giận kiếp mãi không dời
Năm trường biển khát kêu chừng vợi
Tháng đoạn sông sầu hỏi những vơi
Cuộc sống vương bần nhanh sẽ cởi
Con đường hạnh phúc đã dần khơi

Hải Đỗ Tiến

Hàm Oan

Dân mình vẫn bảo gái làng chơi
Nỗi khổ hàm oan suốt cuộc đời
Bởi vậy ân nồng giông bão tới
Nên thành phúc tỏ bụi trần rơi
Từng đêm chốn dạ kêu trời hỡi
Những buổi trong lòng gọi đất ơi
Hỏi bạn bao giờ nhân nghĩa mới
khi chàng hiểu lẽ nhớ tình khơi

Hải Đỗ Tiến

Hàm Oan

Dân mình vẫn bảo gái làng chơi
Nỗi khổ hàm oan suốt cuộc đời
Bởi vậy ân nồng giông bão tới
Nên thành phúc tỏ bụi trần rơi
Từng đêm chốn dạ kêu trời hỡi
Những buổi trong lòng gọi đất ơi
Hỏi bạn bao giờ nhân nghĩa mới
khi chàng hiểu lẽ nhớ tình khơi

Hải Đỗ Tiến

Cô Nàng Thích Lẳng Lơ

Vẫn chuyện cô nàng thích lẳng lơ
Còn khoe nhũ ngọc rắn đâu ngờ
Trăm lần thả thính nơi đầu chợ
Bẩy lúc xâu hàng chỗ giậu mơ
Cậy thế bao chàng trao chữ mở
Đành nên khối chị trả câu nhờ
Đêm ngày ước mộng mà tan vỡ
Số phận duyên tình mãi thẳng đơ

Hải Đỗ Tiến

Tủi Buông Tràn

Hoạ thơ Hương Lan

Bùa yêu thuở ấy đã đương tàn
Bởi nhẽ hương tình lại sớm tan
Bãi nhớ ngàn năm còn gửi mạn
Bờ thương triệu tuổi hết đưa làn
Ba đường tĩnh lối ngừa mơ cản
Bốn ngả yên bề dẫn mộng chan
Bụng lỡ đang tuồn nên đủ ngán
Buồn cho số phận tủi buông tràn

Hải Đỗ Tiến

Mỏi Mòn

Họa thơ Hương Lan

Thôi thì chấp nhận chả còn son
Thiếu nữ cùng ai chịu mỏi mòn
Thả tứ gom tình sao cũng dại
Thu lời kết nghĩa vậy vừa non
Thừa câu lả, mộng mơ trời đất
Thị hiếu trần gian đủ ngữ giòn
Thẫm giọt mồ hôi chờ ái ngả
Tha dài buổi nhớ cậy nhờ con

Hải Đỗ Tiến

Kiếp Phận Lờ

Khổ lỗi mày đây kiếp phận lờ
Trăm ngày bỏ đó chỉ nằm trơ
Khi đơm chú quả vài anh nhớ
Lúc úp con chày mấy chị mơ
Dẫu biết thân này mua ở chợ
Rồi xem xác đấy vứt bên bờ
Từng yêu lãng tủ xin đừng sợ
Hãy cứ mà dùng thích lắm cơ

Hải Đỗ Tiến

Nguyện Bỏ

Hoạ thơ Hương Lan

Tôi thì nguyện bỏ người quen Hứa
Thả thính giăng mồi nhưng vẫn bựa
Giận buổi trông chờ chốn bão mưa
Hờn hôm ngóng đợi trong thềm cửa
Đâu ngờ chẳng thấy nghĩa tình xưa
Đó tưởng không còn thân phận rữa
Chỉ hãi ngàn đêm giấc mộng thừa
Thôi đừng ngẫm lại lòng như cứa

Hải Đỗ Tiến